CÂU CHUYỆN: NHỮNG BÔNG HỒNG TRONG VƯỜN BÁC
Những ngày cuối tháng 8-1969, bệnh tình của Bác càng trầm trọng thêm, Người đã phải trải qua những cơn đau dữ dội. Bộ Chính trị Trung ương Đảng quyết định điều động một số cán bộ, nhân viên y tế giỏi của các bệnh viện lớn cùng với những thiết bị hiện đại đến cứu chữa cho Bác. Trong số đó có một số là nữ y tá. Một lần, vừa tỉnh lại qua cơn đau, Bác thấy có mấy nữ y tá ở cạnh, Bác hỏi một đồng chí phục vụ: “Những ai thế chú?”. “Thưa Bác, đó là các nữ đồng chí y tá của bệnh viện Quân y 108 được điều động đến phục vụ Bác”. Bác không nói gì, một lúc sau Bác mới chậm rãi: “Các cháu còn trẻ, đang tuổi ăn, tuổi ngủ, Bác biết các cháu rất thương Bác, nhưng không nên để các cháu ở đây, vì các cháu gái thường dễ xúc động”. Thoáng nhìn thấy những bông hoa hồng cắm trong lọ hoa bên cạnh, Bác hỏi đồng chí phục vụ: “Hoa trong vườn phải không chú? Còn nhiều không? Nếu còn chú hái vào tặng cho các cháu gái”. Đồng chí phục vụ ra vườn hái hoa, khi cầm hoa vào, Bác liền bảo: “Bác đang mệt, chú thay mặt Bác tặng mỗi cháu gái một bông hồng”. Tất cả các cô gái y tá trẻ hôm đó mỗi người được tặng một bông hoa hồng trong vườn Bác. Không trừ một ai, tất cả đều cảm động và sung sướng đến chảy nước mắt. Ngày 27-8, lúc tỉnh cơn đau, Bác nói muốn nghe một khúc dân ca. Cô y tá Ngô Thị Oanh đã cố gắng hát bài Chiến sỹ quân y làm theo lời Bác và bài dân ca quan họ Người ơi người ở đừng về, nghe hát xong Bác tặng chị một bông hoa hồng đỏ thắm. Đến phút chót của cuộc đời Bác vẫn không lo gì cho riêng mình, chỉ lo lắng khi mực nước sông Hồng dâng lên, lo cho dân được xem bắn pháo hoa ngày Độc lập, nghĩ đến miền Nam, theo dõi chiến công mới nhất và mong sao cho các cháu gái ngày ngày vẫn có hoa.